Trong một mớ những thứ rời rạc đang nhảy múa và chực chờ nhảy tung ra, thật khó để viết về thứ nào trước.
Giờ này chưa ngủ, tôi thấy mình hạnh phúc, như thể tôi sắp ngộ đến chân lý rồi. Tôi thường thức khuya cũng chỉ vì nghĩ mãi không ra thì cứ thức quài. Tôi sợ ngày mai đến, tôi bị công việc cuốn đi, rồi tối về tôi lại bắt đầu lại từ đầu hành trình đi tìm chân lý. Việc ấy đã bắt đầu chắc cũng hơn một năm rồi nhỉ, kể từ sau khi tôi đi làm được 1 năm, và tôi bắt đầu nghĩ về cái gọi là đam mê thực sự, về một thứ gì có thể khiến mình lao vào, khiến mình nhiệt tình, sôi nổi và không ngừng cố gắng. Sau khi chuyển công việc 2 lần, câu hỏi ấy vẫn còn nguyên, dù tôi đã có một công việc tốt đẹp hơn.
Tôi đã hỏi Bư những câu hỏi ấy, một người bạn thân mà tôi từ lâu rất ngưỡng mộ và quý mến, không phải vì bạn ấy xuất sắc gì cả, mà đơn giản, vì bạn ấy biết cách sống. Tôi thấy ở Bư sự vững chãi, yêu đời và giản đơn cần thiết. Cậu ấy quan tâm và nhạy cảm chia sẻ với mọi người, yêu gia đình và cố gắng làm được từ những điều nhỏ nhắn. Bư đã nói như thế này, khi mình tưởng tượng rằng mình có ước mơ nào đó, mình sẽ dành cả ngày để nghĩ về nó, làm việc với nó, nhưng mà thật ra không phải vậy, sống không nhất thiết là phải như vậy, chỉ cần cố gắng đạt được từ những điều đơn giản nhất, đối với Bư sẽ bắt đầu từ trong gia đình, sau đó sẽ đến công việc và bên ngoài...nhẹ nhàng và trong sáng, phải biết enjoy nó . Triết lý của Bư đơn giản và hạnh phúc biết chừng nào, tôi sẽ còn phải lẩm nhẩm điều này nhiều lần nữa..., để hiểu hết nó và có thể làm như thế.
Giấc mơ du học ngày nào vẫn còn đó, tôi lại càng bị ảnh hưởng hơn nữa khi đọc Nước Mỹ, nước Mỹ của Phan Việt. Ở đó, sự hào nhoáng thì ít, mà đau khổ và rạn vỡ thì nhiều, trả giá rất nhiều, đến nỗi người ta phải nói thẳng với nhau rằng "đừng có tự tử nhé, nếu có định tự tử thì hãy gọi cho em trước để em còn cứu kịp" và người ta giật thót nếu một ngày người ta quên nhắc nhở nhau điều đó. Ở đó người ta phải chiến đấu vật vã với sự học trong cái khắc nghiệt của thời tiết giá lạnh, với những cơn buồn ngủ, sự mộng mị ám ảnh và cả những cơn đau về thể xác. Cũng không ít người cũng giống như tôi, băn khoăn tại sao mình lại học cái đấy, làm cái đấy. Và, người ta cũng khao khát tình yêu và người ta cũng sợ hãi trong công cuộc đi tìm tình yêu, để rồi để nó lại một góc luôn hiện hữu, im lặng nhưng gào thét và tự huyễn hoặc rằng, tình yêu như thế cũng đẹp, cũng quý giá để rồi một đời đau khổ, quạnh quẽ...
Nhưng tôi vẫn ao ước một lần được đến vùng đất bao la rộng lớn ấy, một lần được ngắm nhìn vẻ đẹp phương Tây, một lần được vật vã nơi đất khách quê người, một lần được cô đơn và nhớ nhà... Nhưng tôi lại không thể tiếp tục với nghiệp "tài chính" "kinh tế" hay đại loại như thế để theo học một trường nào đó ở nơi ấy. Tôi thấy mình vô phương với giấc mơ đó rồi, tôi đã chọn sai con đường ngay từ đầu, tôi không hợp với tài chính, ngân hàng hay kinh tế.
Thế rồi, tôi nghĩ, hay là mình thích viết. Thế rồi, tôi thấy sợ chính mình, sợ cái hình ảnh mỗi lần viết cái gì xong lại đọc đi đọc lại, tự tán thưởng chính mình, rồi ngồi chờ pageview, điều đó thật khủng khiếp, màu mè, giả tạo. Và tôi cũng bị nhiễm tư tưởng của Hải Miên nữa, mỗi khi vì thất tình, vì yêu Trọng, vì cô đơn mà tôi viết được một bài thơ hay, thì phải chăng tôi đang khoe tài chính mình, đang tự thoả mãn cái tôi ngu ngốc của mình, chứ không phải là tôi thực sự yêu ai cả. Những ranh giới đó thật mong manh quá chừng...
Nói về chuyện yêu, mấy ngày nay, khi tự thấy rằng Trọng quá tầm thường khi quyết định yêu cô gái ấy quá chóng vánh và vì những lí do kỳ quặc, tôi đã có thể để cho mình được tĩnh lặng đôi chút. Thế rồi, hôm nay đi với các bạn nữ cũng toàn độc thân khác, nỗi đau của tôi bị gợi lại, và tối về thì dấy lên một cách khủng khiếp, xót xa. Tôi biết mình đang lầm đường lạc lối, đang u mê trong cõi tình, và cũng có thể là tôi không thật sự yêu Trọng mà chỉ là tôi chưa chinh phục được, nhưng tôi không tài nào thoát ra được khỏi cái cõi u mê đó, trái tim, đầu óc và chân tay cứ như quáng quàng và không ngừng giãy giụa trong cái lưới ấy.
Rồi tôi không còn trách Trọng nữa, mà tôi cũng thương con người ấy nữa, cũng đang vướng vào cái mệt mỏi, buồn chán khi phải yêu cô gái mà mình mới quen chưa đầy một tháng thì đã vội đi du học, rồi hình như để cho bằng người ta, Trọng cũng lao vào một chương trình cao học trong nước sau mỗi giờ làm, đến nỗi đuối đơ và thấy bất lực chưa từng có. Con người ta cứ chạy đuổi nhau quầng quầng như thế, cho đến khi mệt nhoài, đến sóng xoài mới thôi.
Xong rồi, biết chuyện tôi với Trọng như thế, một cô bé khác lại cố giúp tôi khuây khoả, cố khuyên nhủ tôi về triết lý tình yêu trong đạo Phật, ... thế rồi tôi lại thấy thương em còn hơn cả thương mình, vì chính em tình trạng còn vô phương hơn tôi. Em thậm chí không dám bước ra ngoài để gặp ai, em không tin mình có thể yêu, em đoạn tuyệt với tình yêu, đoạn tuyệt với việc tạo dựng những mối quan hệ, em cho rằng mình đã mất cảm giác với người. Và tôi lại muốn nói cái câu y chang cái câu trong truyện của Phan Việt, là đừng tự tử em nhé, nhưng tôi không dám, vì tôi sợ tôi sẽ vô tình gieo cái suy nghĩ đó vào đầu em.
Chưa bao giờ mà tôi thấy cuộc sống trở nên khó khăn, vật vã đến thế, đúng là "cần quá nhiều nhận thức và dũng cảm để sống một cuộc sống thật sự trong thế giới này".
Những phút cuối cùng, khi sự mỏi mệt đang xô tới, hai mắt đã thấy nặng nề và người không thể ngồi thẳng nữa, tôi nghe bài hát này http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/giac-mo-ngot-ngao-luu-bich-ft-thuy-tien.RHPK0VfERQ.html tôi nghĩ, rồi cuối cùng tôi sẽ tìm thấy tình yêu, sẽ có một gia đình nho nhỏ với những đứa trẻ đáng yêu, và sẽ thấy cuộc sống có ý nghĩa, và có lẽ tôi chọn đọc và viết, con đường mà có thể bắt đầu lại dễ dàng nhất... dù tôi biết không có con đường nào là không có tranh đấu và thương đau. Nhưng mà tôi vẫn tiếc vô cùng giấc mơ nước Mỹ của tôi, chao ôi, như đứt từng khúc ruột...
Nhà văn thường hay đẩy cảm xúc của họ lên tột cùng tới mức cực đoan thì viết mới ăn khách. Đừng nghe "Nước Mỹ, nước Mỹ" của PV. Đó là một bức tranh phiến diện, ủ dột bi đát được vẽ ra bởi một tâm hồn đa sầu bi quan (có lẽ phần lớn do không hạnh phúc với chồng lúc bấy giờ). Ở đâu cũng có thể buồn khổ, hạnh phúc, tùy theo thái độ sống của mình thôi. Nếu bạn, vốn đang rất trẻ, có ước mơ đến xứ cờ hoa này học tập thì hãy cứ thực hiện đi. It will be worth it! :)
Trả lờiXóaEm cảm ơn chị Nhân, mặc dù em đọc P.V, nhưng trong bài viết trên, em có nói là em vẫn ao ước được đến đó để học mà. Vấn đề của em chỉ là làm sao định hướng được con đường sự nghiệp -> thể hiện đủ đam mê -> thuyết phục các bên cho học bổng, chứ điều kiện của em thì không thể đi tự túc rồi. Khổ nỗi bây giờ em chưa xác định được mình nên học gì, và mình có thể giúp gì cho cộng đồng nên 1 hồ sơ như thế chưa đủ mạnh để có học bổng.
Xóa