29 tháng 3, 2013

Một lần như bao lần


7h tối, việc chưa xong, nhưng cũng đã “hòm hòm”, cái từ “hòm hòm” của Madam Anh nghe hay thật, nghĩa là việc có thể chưa hết, nhưng ít nhất nó đảm bảo mọi thứ theo đúng tiến độ, mình có thể kiểm soát được nó, và mình biết ngày mai mình phải làm gì.
Ngốc gọi điện cho Ngoan, hỏi định ăn gì, xem tối nay hai chị em có nên ra ngoài ăn cái gì ngon ngon không, thay vì vật vã với xoong nồi, chén bát, rau rợ ở nhà. Ngoan ăn với mấy người bạn trong Aisec rồi. Ngốc hỏi hắn đã ăn gì, hắn lại còn bảo ăn mọi thứ trên đời. Đói rã người ra rồi, về nấu cũng không nấu nổi nữa, Ngốc buồn tình muốn ăn cái gì thật ngon, đành theo Ms. Ngân ra tận Tân Bình ăn mỳ quảng Sâm.

Thế rồi, Nghênh nhắn tin bảo là chỗ đấy gần nhà anh nhỉ, qua chỗ anh đi. Ngốc cũng ngại, Ngốc biết, con gái mà con trai gọi đi đâu cũng đi thì thật là kỳ, nhưng Ngốc không bao giờ từ chối, vì chả mấy khi được gặp anh, Ngốc luôn làm mọi thứ như trái tim mách bảo, Ngốc không sợ định kiến.
8h35’ gần đến nhà anh Ngốc căng thẳng dã man, thấy một vài người nhà đang lố nhố trước cổng, Ngốc đứng xa xa nhắn tin bảo là em đến rồi. Đến khi những người ấy vào hẳn bên trong, em mới chạy xe lại gần, và chân tay loắng ngoắng, hồi hộp. Ngốc không biết anh sẽ xưng hô với mình thế nào, những ngày qua anh chủ động đề nghị gọi là anh em thay vì cậu tớ hay tên như trước đây. Ngốc thấy điều đó vừa ngọt ngào như tình yêu, nhưng cũng như thể hai người đang chơi một trò chơi, có cái gì đó không thật. Thế rồi Nghênh cũng ra khỏi nhà, và cũng rất tự nhiên xưng hô bằng tên như bình thường, dẹp tan cái sự hồi hộp của Ngốc. Nhưng không có nghĩa là Ngốc bớt khấp khởi và căng thẳng mỗi khi đi cùng anh.

Họ dừng lại ở một quán café ế khách. Qua hết màn gọi nước uống, qua hết mấy cuộc gọi điện thoại chen ngang nhưng là cứu cánh cho cả 2, đỡ phải trống không, đỡ phải chơi vơi, thì cũng đến lúc cả hai không biết làm gì. Cơn đau đầu vẫn rầy rật Nghênh, anh ngồi ngửa đầu, nhằm mắt và bóp đầu. Ngốc ngồi thẳng lưng rồi lại dựa lưng. Lúc thì Ngốc nhìn lên màn hình tivi đang chiếu Tom và Jerry nhưng hoàn toàn không hiểu tý gì, lúc thì nhìn ra sân tập tennis bên cạnh, lúc thì ngó nghiêng cách bài trí quán, lúc thì nhìn ra xa ngó mấy người cũng đang uống nước trong quán. Rồi Ngốc chẳng còn biết nhìn đi đâu nữa, thì Ngốc lôi điện thoại anh ra nghịch. Ngốc xem hình người yêu của anh, xem những contacts anh liên lạc gần nhất. Anh không giấu hình cô ấy như trước đây với Ngốc nữa. Anh thấy Ngốc xem hình cô ấy thì hỏi “đẹp không”, Ngốc lắc đầu. Thì thế thật mà, một cô gái cao to, rắn rỏi, nhưng không thể để lại ấn tượng gì, một khuôn mặt dễ để quên, không dễ thương, cũng không sắc sảo. Rồi Ngốc thấy anh cũng lưu một tấm hình của Ngốc nữa, Ngốc cũng thấy anh để những ký tự lạ cho contact của em giống với cho contact cho người yêu của anh. Anh không còn lưu Ngốc là Ngốc Vietin  như trước đây nữa. Rồi anh hỏi, có khám phá được điều gì đặc biệt chưa. Ngốc im lặng với đôi mắt cười. Nhưng Ngốc biết, chẳng thể hi vọng điều gì, quá nhiều hi vọng đã cho em quá nhiều đau khổ. Thế rồi Ngốc lại nhìn tivi, lại nhìn sân tennis, lại ngắm cái quán, à, Ngốc có thêm việc để làm là nhâm nhi li sinh tố nữa. Sinh tố gì mà dở ác, phát chán. Thế rồi Ngốc chống cằm, mắt nhắm nghiền một phần vì buồn ngủ, phần vì muốn tập trung nghe nhạc. Có lẽ nhạc là phần hay nhất của cái quán. Rồi anh cười khì, rồi hỏi Ngốc làm gì mà suy tư dữ. Ngốc bảo là tớ chỉ thư giãn thôi.

Rồi anh lại than đau đầu, lại bóp trán, rồi anh kể chuyện ngày xưa, ngày bé anh bị tai nạn như thế nào, rằng anh đã vô cảm từ bé như thế nào. Rồi anh xem chỉ tay của chính mình, anh bảo là anh sắp chết rồi. Rồi anh lại than đau đầu, lại bóp trán. Ngốc bối rối, không biết làm gì cả để giúp anh được. Rồi Ngốc thốt ra lời đề nghị “cần tớ bóp trán dùm không” theo cái cách khô khốc và thiếu tự nhiên nhất, và tất nhiên anh sẽ nói không rồi.

Bao lần ở nhà, Ngốc đều nghĩ lần tới gặp anh mình sẽ ôm anh, sẽ nắm tay, sẽ tựa vào vai anh. Nhưng cả trăm lần đều như thế cả, Ngốc không bao giờ đủ dũng cảm làm những điều đó. Hết ngồi thẳng rồi lại ngồi tựa lưng vào ghế, nhìn qua nhìn lại, nhìn lên nhìn xuống, cuối cùng họ cũng tính tiền và ra khỏi quán. Nghênh lái xe về nhà anh, rồi Ngốc cũng về nhà. Ngốc cũng chẳng buồn nhắn tin bảo là em đã về nữa, và Nghênh thì cũng không buồn hỏi là em đã về chưa.
Ngốc về đến nhà, buông xuôi tất cả, tắm xong, nằm phờ ra ngủ.

2 nhận xét:

  1. mò theo face của chị lên đây. Thì ra chị cũng có một góc nhỏ trên blogspot he

    Trả lờiXóa