24 tháng 2, 2013

Nhàm (2)

Đôi khi một vài thứ không như dự định, hoài công chuẩn bị kỹ càng.
Đôi khi bỗng nhận ra nếu ngoài người đó, không biết gọi cho ai khác cả, để rồi lúc bấn loạn lại mắc sai lầm một lần nữa, để rồi tự đẩy mình vào hoàn cảnh đáng thương.
Đôi khi nhắn tin hỏi thăm cho 6 người thì chỉ có 1 người trả lời, cũng phải thôi, ai cũng có cuộc sống riêng, bộn bề lắm, không có chỗ cho những thứ lâu lâu chạy xộc vào bất thình lình.
Đôi khi bạn không biết Tiếng Anh, bạn không giỏi giao tiếp, bạn không được học hành đàng hoàng, nhưng bạn thích âm nhạc, bạn vẫn có thể ngồi bên trò chuyện với một người nước ngoài miệt mài tập ghita giữa công viên. Đôi lúc tôi cũng muốn như vậy, không có gì để mà sợ, mà mất.

Đôi khi trong số những người ngoài kia, có một người phù hợp với mình, nhưng mãi mãi sẽ là vô tình bước qua nhau mà thôi.
Ừ thì cũng nhiều hiểm nguy, nhưng đôi khi cuộc sống cũng rất hiền lành và đơn độc, như ánh trăng gần tròn trong một đêm không có nhạc xập xình, một vài người qua lại và những tiếng tịch tình tang khô khốc, lãng đãng.


Osho đã nói đúng, khi buồn khi giận, chỉ cần im lặng ngồi đó, không làm gì cả, mọi thứ sẽ đi qua, còn lại chỉ là cái gì rất nhẹ rất rỗng, rất bình yên.
Giờ thì mình muốn gì nhỉ? Khó nói, khó diễn đạt, vì biết rằng điều đó chưa hẳn là đúng, tất cả chỉ là "không", không hiểu gì hết, không biết gì hết, không có gì chắc chắn. Quả thật là quá mệt mỏi, cuộc sống quá ư là nhiêu khê, nặng nề.

Nhớ lại những buổi sáng ấy, trên bờ biển vắng người, gió vù vù lạnh lẽo, trời không chói chang, cây cối và biển xanh một màu ghi lờ nhờ như kiểu châu Âu, một Vũng Tàu khác hẳn những ngày sinh viên, dắt tay bà đi ngược đi xuôi, đó quả thực là một giấc mơ đẹp.

Nói về những giấc mơ. Từ bé đến giờ, mơ nhiều nhất là những cuộc trốn chạy, chạy mãi chạy mãi, lúc đầu lúc nào cũng đầy sợ hãi, nhưng quyết tâm luôn tràn trề, đôi chân lúc nào cũng phóng đi, tìm những ngóc ngách trên những con đường, lối xóm để có thể chạy vào, trốn lẩn cho khỏi hiểm nguy, chạy đến tận cùng, đến đỉnh dốc, đến vực thẳm. Hôm qua cũng là một cuộc trốn chạy như thế, nhưng mình đã không thoát được. Chuyện là một sáng mình dậy rất sớm, mình đã ra ngoài và đi dạo với 1 ai đó, nồng nàn và nhiều tình yêu, không rõ là Hiển, là Minh hay là Trọng, thế rồi, mình về nhà, bố mẹ biết, đã rượt đuổi mình mãi, mình đã chạy đến một nơi có những con rắn độc nhất trên đời, sợ hãi, mình đành trở về, chấp nhận sự sắp đặt của bố mẹ, ánh mắt vô hồn, như một thiếu phụ bị nhốt vào thâm cung. Có lẽ không có ý nghĩa gì quá nhiều, chỉ là sự kết hợp dữ liệu ở những vùng não khác nhau mà thôi, cơ mà cũng hay nhỉ, kết hợp hết lại thành một câu chuyện kịch tính.
Cuối cùng thì, có lẽ cần bước ra ngoài tiếp thôi, xác lập những vòng tròn mới.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét