27 tháng 1, 2013

Thi thoảng

Popi à, hôm nay kể chuyện lan man cho Popi nghe nhé.
Khi mà chị đã không thể post Facebook, không thể than thở với bất cứ ai, thì chị đành kể cho Popi nghe vậy, cũng không có gì nhiều nhặn, không có gì kịch tính, nhưng quả thật chị rất muốn kể với ai đó.
Tối qua đi làm về mệt quá, chị đã nằm lăn ra ngủ với nguyên quần áo đi làm, nguyên áo khoác. Mệt vậy chứ ngủ chị toàn mơ thấy những gì dạo này chị nghĩ nhiều, chắc Popi biết chị hay nghĩ về điều gì rồi phải không. Cũng may đi ngủ sớm nên sáng chị mới dậy nổi lúc 6h. Thói quen nằm một chút trước khi dậy hẳn, chị lướt Facebook, thế là cái người ấy khiến chị không được ngủ bình yên giờ lại khiến chị đau nhói. Tình yêu sao mà khiến thế gian khổ thế hả Popi, chị thì đêm ngày nghĩ đến người đó, đến rạc người, đến xôn xao, còn người ta thì nghĩ đến người khác.
Cô giáo đã dặn chị sáng nay phải tập lúc 6h30, vậy mà từ lúc đọc thấy mấy dòng người ấy viết, chị cảm thấy như ngọn lửa trong chị tắt ngấm, thấy thân người chị, đầu óc chị muốn ngã sụm xuống, chị nghĩ giờ chị đi tập dance để làm gì, khi người chị yêu chẳng bao giờ thích nhảy với chị, chẳng bao giờ nghĩ về chị.
Thế rồi chị cũng lết ra được khỏi nhà, trong sương sớm, trong tiết trời mù mịt, lạnh se se cả bên ngoài và bên trong. Cô giáo vẫn chưa đến, chị vừa cặm cụi quét sân, vừa ước có giấy bút để viết một bài thơ, rằng “Sàn tập nay còn mình em – Điệu nhảy này còn mỗi bước chân em – Nỗi buồn văn sỹ đời nào cũng viết – Mà buồn vẫn chưa hết – Buồn ở đó, buồn dai dẳng – Buồn mênh mang, buồn đọng từng giọt”. Thế rồi, khi nhạc nổi lên, chị vẫn nhảy, với tất cả nhiệt tình, tạm quên cái hoàn cảnh bi đát lê thê ấy.
Popi ơi, chị không hiểu nổi mình, sau tất cả những đau đớn đó, chị vẫn đầy sự bao dung nhắn một tin như vỗ về người ấy, rằng dù người ấy có thế nào, thì vẫn có chị ở bên mà… để rồi sự im lặng là lời đáp trả duy nhất. Rồi công việc cuốn chị đi, cũng may là còn có công việc, còn có áp lực, để kéo chị ra khỏi mớ bòng bong đó, chứ nếu không, không biết chị sẽ ủ ê đến mức nào.
Chỗ chị làm sếp là chị Tường Anh, đó là một người phụ nữ hết mình vì công việc, đòi hỏi cao, dữ như bà la sát, quát ra lửa, Tường Anh cũng quát chị dữ lắm, nhưng chị có hề hấn gì, 2 năm ở Vietin rèn cho chị cái sự ấy, nên đừng có hòng vắt được của chị một giọt nước mắt nào nếu mà la mắng chị. Chị chỉ tự thấy mình còn sai, còn dở cái gì thôi. Ấy thế mà Tường Anh đến chiều lại xin lỗi vì đã quá lời với chị. Với một người như Tường Anh thì chị thấy thương lắm. Một người phụ nữ cũng không tìm được hạnh phúc trong hôn nhân, một mình gánh vác cả giang sơn, con cái giờ là lẽ sống, phải chăng đó là mẫu số chung của hầu hết phụ nữ, càng ngày chị càng thấy hạnh phúc trong hôn nhân là một điều xa xỉ, cực kỳ xa xỉ. Chị biết Tường Anh – trong sâu thẳm cũng có sự cô đơn, cũng sợ hãi nỗi cô đơn. Sau mỗi lần xích mích với mẹ, sau mỗi lần to tiếng với nhân viên, Tường Anh lúc nào cũng cố bắt chuyện và săn sóc các nạn nhân của chính mình, vì sợ rồi chính mình lại là nạn nhân của sự cô đơn, lẻ loi. Tường Anh chiều con và lúc nào cũng cố gắng dành thời gian cho con, xem con học, cứ nhìn cách Tường Anh dẫn cô con gái rượu lựa từng món đồ nội thất cho căn phòng mới của con gái thì biết. Sau rốt, mình thương Tường Anh một cách chân thành, chứ không giận gì Tường Anh cả.
Chiều đến, mọi người về hết, còn lại một mình. Chị gọi cho Châu thì biết hắn không ăn cơm nhà, thì chị thấy nhẹ người lắm. Chị yên tâm ở lại nấu cơm cho ông bà. Bữa giờ bận quá, chị không vào bếp, giờ lại được vung vẩy trong căn bếp rộng, chị thích lắm, Popi à. Chị làm sốt nấm đông cô nhồi giò sống và canh bồ ngót.
270120131434
Một mình lặng lẽ trong căn nhà 5 tầng, nấu cơm, cho mèo ăn, rồi tưới cây, với quần áo đẹp, và nghe bài “Chờ người nơi ấy”. Chị thấy sự cô đơn và lầm lũi cũng có cái đẹp và cuộc sống của chị cũng thi vị bởi những lúc như thế, nó đặc biệt và khác lạ lắm, là một trải nghiệm mà chị nghĩ không phải ai cũng có.
Popi biết không, người già và loài vật luôn dễ thương lắm. Ông Bảy gọi điện cho chị, bỗng chiều nay nói thế này “Ơ sao mỗi lần gọi là có cái tiếng nhạc gì vậy, ai lại để cái đấy, có mấy đứa choai choai làm vậy, chứ mình có trình độ – học thức, ai lại để nhạc làm gì” thế là chị cười toe toét bảo là cháu sẽ bỏ cho có lệ. Có hai con mèo, một đực một cái, đến giờ ăn cơm, con đực chạy xuống trước nhưng chưa thấy con cái xuống thì cũng không chịu ăn. Loài vật mà sao tình cảm đến thế chứ, loài người sao tệ nghĩa bạc tình quá. Ông Bảy vừa ăn cơm, vừa quan sát hai con mèo, xong bảo “con kia thì cứ hay tư lự, còn con này thì cứ chạy lung tung”…
Đường về nhà bắt gặp ánh trăng, hôm nay trăng tròn và đẹp lắm Popi à, đến nỗi chị phải dừng lại chụp hình luôn đó. Xưa giờ chị yêu trăng, và có lẽ luôn như thế. Với t260120131429ất cả sự nhạy cảm đó, ngây thơ đó trước cái đẹp, chị tin rằng mình là một thực thể đặc biệt, và chị chờ ai đó có thể khám phá, có thể đồng cảm chia sẻ với chị.
Chị tính về nhà để dọn dẹp rồi nằm đọc sách, thế rồi nghĩ sao chị lên sàn. Chị thích nhạc, thích nhìn người ta nhảy với tất cả đam mê và tình yêu. Chị can đảm đến đó, dù biết có lẽ mình sẽ chỉ ngồi. Popi không biết cái cảm giác của một người thích nhảy và khao khát nhảy mà phải ngồi nhìn mọi người nhảy nó khủng khiếp thế nào đâu, nên chị thường không dám lên sàn. Nhưng có lẽ hôm nay, đời cũng đã buồn đủ rồi, không thể buồn hơn nữa.
Cùng nhau tập nhảy, cùng nhau thể nghiệm những đỉnh cao mới, phiêu trong điệu nhạc, và yêu. Những điều tuyệt vời đó, sao quá khó với Trọng. Sao Trọng cứ phải nguyên tắc, cứ phải giữ mình trong những bức tường vô hình đó. Chị đã luôn tự hỏi như vậy lúc ở sàn. Sao chị lại yêu Trọng, lại gặp đúng Trọng, lại chọn Trọng là partner để rồi khổ quá trời.
Thế rồi, chị cũng đã nhảy, kiêu hãnh và nhiều kỹ thuật, chị đã gặp một người đẹp, giỏi, đáng yêu và nhẹ nhàng hỏi han - động viên ch. Nhưng chị không hi vọng gì nhiều, chị cũng không còn cái ý chí muốn tìm hiểu một ai đó, nắm bắt một ai đó, như những ngày đầu khi chị mới gặp Trọng. Vì đến giờ, chị thấy tình yêu đã quá khó, thôi thì cứ chờ nó rơi xuống đầu mình vậy, rơi xuống rồi tính tiếp, chứ chưa rơi mà hái e rằng khổ lắm. Đường về chị nghĩ rằng, tình yêu thật lạ, hình như cách duy nhất và nhanh nhất để quên một người là gặp 1 ai khác mà thấy yêu người đó, còn ngoài ra chẳng có cách nào khác, người đó dù có độc ác, có vô tình tàn nhẫn đến thế nào thì người đó vẫn cứ ngự trị trong tim mình.
“Chờ người nơi ấy
Về đây mang theo dấu yêu
Chở che cho nhau những đêm lạnh lùng
Chờ người đâu thấy
Người còn hoài xa cách xa
Một mình trong đêm lắng nghe gió thoảng
… Đầu non cuối gió
Người còn là mây viễn du
Để lại đằng sau tiếng ai thở dài…”
Popi có thấy rằng nỗi buồn cũng thật đẹp không. Thôi thì ngủ nhé, mai lại rộn ràng bận bịu nữa rồi…

1 nhận xét: