29 tháng 1, 2013

Nhân chuyện kẹt xe

Đã lâu lắm rồi mình mới được chiêm nghiệm 1 cuộc kẹt xe khủng khiếp đến thế, đến nỗi trễ làm 45’.
Ngày xưa đi làm qua cầu Sài Gòn sang quận 2, chả mấy khi kẹt xe đến nỗi nhích từng bước. Lúc từ Đinh Tiên Hoàng sang Võ Thị Sáu, mình đã thấy kẹt, mà nghĩ chắc không có gì nghiêm trọng, vì nếu đi Nguyễn Phi Khanh mà bọc qua Hai Bà Trưng thì thường ngày cũng kẹt mà đường thì xa, nên vẫn cố sống cố chết lao vào cái đường Võ Thị Sáu, và khi nhận ra mức độ nghiêm trọng thì quay đầu đã không kịp, đành cắn răng đổ tại hoàn cảnh bất khả kháng cho việc đi trễ.
Sau mấy chục phút khói bụi, cuối cùng cô ấy cũng đến được với nguyên nhân vì sao kẹt xe, cây to và cột điện bị đổ, họ chặn cả đường lại, phải sang hướng Phan Liêm. Xưa giờ, mỗi khi nghe bạn bè kể về những tai nạn và cái chết, mình ít cảm xúc lắm, vì hằng ngày hằng giờ trên Trái Đất này, chiến tranh, hỏa hoạn, thiên tai, … vẫn xảy ra, tất cả là nhân quả, hoặc là không có gì tốt, không có gì xấu, tất cả đều là quy luật tự nhiên. Ấy thế mà, chứng kiến những sự đổ vỡ như thế, mình vẫn không tránh khỏi sự rưng rưng, nhất là khi thấy 2 em nhỏ ngơ ngác chạy ra từ khu vực cây đổ, ánh mắt dáo dác tìm ba mẹ đang trong biển người kẹt xe để về nhà vì phải nghỉ học.
Trong cái đám kẹt xe như thế, lại gặp đến 2 đứa bị lạc đường. Khổ, vừa lạc đường, vừa kẹt xe. Có một nhân mặc áo dài vàng, hỏi chị có biết đường nào đi CMT8 không, rồi than là trễ làm. Mình hỏi bạn là cô giáo à, không, làm ngân hàng, nhìn cái màu vàng và CMT8, nhận ra ngay là Nam Á, khiếp Nam Á tuyển nhân viên hay thế, vừa không xinh, vừa ngơ ngác. Một bé kia thì hỏi đường đến Nhà văn hóa Phụ nữ. Công nhận mình cũng thuộc loại sành sỏi Sài Gòn, ai hỏi đi đâu cũng chỉ. Vừa đi vừa cười, hóa ra mình cũng thành người Sài Gòn mất rồi, mới đó mà 6 năm.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, sáng nay lại bỏ điện thoại trong cốp xe, trên đường đi cứ xót cả ruột vì sợ có người gọi, mà không cách gì dừng lại lôi nó ra khỏi cốp xe được. Vừa đến chỗ làm, hơn chục cuộc điện thoại. Bà gọi cho mình không được đã gọi khắp mọi người để hỏi Ngọc đâu, rồi còn suy diễn là mình bị tai nạn và cả tá thứ linh tinh khác, bà đã lo lắng kinh khủng lắm. Mình thương bà ghê luôn, chắc sau này người yêu mình cũng chưa chắc tìm mình dáo dác đến mức ấy.

260120131431
Có mấy triết lý thế này Cười hở miệng 
1/Mọi thứ không ngừng vận động, chủ quan duy ý chí thế nào cũng mắc sai lầm.
2/ Nếu bạn gặp đèn vàng, đừng nhìn nó, chỉ đi thôi, thì sẽ vượt qua; còn nếu bạn nhìn nó, bạn sẽ phải dừng lại chờ đèn đỏ hoặc là bạn bị công an bắt.
Bonus thêm bài thơ mới làm trưa nay nhân việc ngồi 1 mình ở bếp khó chịu vì không được ngủ trưa:
Giọt nước dưới vòi
Giọt nước nhìn em
Em nhìn giọt nước
Giọt nước long lanh
Long lanh mắt em
"Giọt nước chờ gì,
Sao nước không rơi?"
"Mắt em nghĩ gì
Sao mãi nhìn tôi?"
Rồi em quay đi
Vì đời vội vã
Vì gió bay qua
Quay đi ngẩng lại
Giọt nước rơi rồi
Còn lại mắt em
Mãi tìm giọt nước...

















1 nhận xét:

  1. Bài này có hàm lượng tri thức cao :b

    ---
    Mà chị tắt cái Capcha mỗi khi cm đi.

    Trả lờiXóa