Mai sếp về rồi, thấy căng thẳng dã man, chấm dứt tháng ngày tự do nấu và ăn. Nấu cái gì sếp cũng xét nét, sếp lúc nào cũng đòi thật “tinh”, thật “chuẩn”, lúc nào cũng đòi “hết công suất”. Nói chung là mình thấy khó thở khi làm việc lắm, ôi, sếp của tôi ơi, đất nước Ấn Độ của Phật giáo thiêng liêng có làm cho bà thay đổi chút nào không đây…
Con người ta thiệt kỳ, lúc thì muốn làm bao nhiêu là việc, hứng khởi và vui vẻ vô cùng, lúc thì mỏi ê người và không muốn làm gì hết, lúc nào cũng là hình sin đến phát ngấy. Vào một hôm mệt như thế, bỗng nhiên đứa bạn hỏi mình xong, mình trả lời, rồi hắn im luôn, làm chờ đợi mỏi mòn, thế mới biết, những lúc mình cho người ta chờ thì mình cũng độc ác lắm.
Dạo này Sài Gòn buồn tình cứ âm u rồi sang mưa nữa, cứ làm như mùa mưa không bằng ấy. Mưa làm mình không về được (thật ra là không muốn về), ngồi trong quán, ngủ ngồi bù lại đêm qua làm việc nhà quần quật và sạch tinh tươm, vậy mà cứ nghe tiếng máy nổ ngoài đường bạch bạch vì máy nóng gặp mưa mát bất chợt, không khéo giờ mình bước ra máy của xe mình cũng bị nổ bạch bạch vậy.
Suốt ngày cưới, cưới và cưới, không thể hiểu nổi làm thế nào người ta có thể trưởng thành nhanh hơn mình nhỉ, làm thế nào người ta có thể chắc chắn là người ta có thể chăm sóc cho một gia đình và vượt qua mọi rào cản trong hôn nhân vào thời điểm này nhỉ?
Giờ thì mình làm gì nhỉ, giờ mà đi đâu cũng kẹt xe là cái chắc. Đến ngao ngán.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét