4 tháng 12, 2012

Chờ

Chờ ... là hạnh phúc, là mặc đồ đẹp nhất có thể, phù hợp nhất có thể, là đúng giờ nhất có thể (theo dự tính), là khoác áo vào, ra hành lang, dựa vào tường, ngước nhìn lên trăng, hóng một cơn gió, tai lắng nghe tiếng chuông điện thoại.
Chờ .. là hụt hẫng, khi tin nhắn quảng cáo ngay lúc đó, khi cuộc gọi của ai khác ngay lúc đó, ...là lo lắng nếu cuộc gọi này quá dài, thì cuộc gọi đang chờ không thể đến được. 
Chờ ... là khổ đau, khi tin nhắn là "không đến được", hoặc nhiều khi là quá trễ mà sự im lặng cứ như vô hình bóp nghẹt trái tim, là ngồi phịch xuống với nguyên xiêm y lộng lẫy trong căn phòng nóng bức và tối tăm, khuôn mặt không rõ là thế nào nữa, là một lời đáp trả hờn trách nhưng giấu giếm sự khổ đau, ngắn gọn nhất có thể.
Chờ ... là chấp nhận, khi bắt đầu mặc trở lại quần áo ở nhà, dọn dẹp căn phòng một chút, bật đèn sáng lên, bật laptop lên, lòng nhẹ nhàng và thư thái trở lại, bắt đầu làm việc.
Chờ ... là tiếp tục hi vọng, bởi vì lửa vẫn chưa tắt hẳn, chỉ đợi một ngày khác, sẽ bừng lên và tỏa sáng, hoặc cho đến khi trái tim nguội lạnh hẳn thì sẽ lại châm lửa từ đầu để qua mùa đông giá rét.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét