Được ai đó gọi điện lúc 6h30 sáng để hẹn 9h đi ăn sáng và uống cafe, biết rằng một thực thể nào đó của thể giới vẫn có sự quan tâm đến mình.
Được ai đó bỗng chợt hỏi rằng tại sao anh và em không là một cặp dù đã gặp, đã nói chuyện không biết bao nhiêu lần, dù mình biết rõ lí do vì sao.
Nhận ra rằng thật cảm ơn đã cho tôi sống đến từng này tuổi và biết như thế nào là ăn mặc đẹp.
Khi hai chị em nói với nhau rằng, chỉ bằng cách nghe tiếng bước chân là có thể đoán chắc là người kia đang về chứ không phải ai khác.
Đã lâu lắm rồi mới say sưa đọc một cái gì đó trong đêm khuya và biết mình có thể vượt qua nỗi đau đớn trong tâm hồn.
Dù những niềm vui nhỏ bé và rời rạc, tôi biết rằng cuộc sống vẫn đẹp theo một cách nào đó.
Còn nhiều khó khăn, và biết mình đã đi sai con đường nhưng không bao giờ là quá muộn để bắt đầu lại, miễn vẫn còn niềm tin, vẫn còn có thể rung cảm trước những hạnh phúc giản đơn. Bước tiếp, bước tiếp...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét