"Lặng lẽ, lặng lẽ tôi, đi giữa dòng người, lặng lẽ đau
Lặng lẽ, cơn mưa cứ rơi, ai yêu vẫn yêu, lặng lẽ tôi với tôi
Khóc một mình, yêu một mình, nhớ một mình thôi
Đau một mình, bước một mình, ngoài kia người người bên nhau
Vô tình gió lướt qua, vô tình lá rơi, vô tình em chạm vào tim tôi
Vô tình hé môi cười, vô tình bước bên đời, vô tình tôi lặng thầm biết yêu em
Vô tình đến với tôi, vô tình nói yêu ai, vô tình thôi, vô tình tôi
Vô tinh nước mắt rơi, vô tình trái tim đau, vô tình thôi, vô tình tôi...lặng lẽ!"
Đã dằn lòng tắt máy đi ngủ, vì biết mai dù là chủ nhật nhưng sẽ lại là một ngày dài.
Vậy mà đặt lưng xuống, nghe bài hát này http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=d0DRMzTyGwP5 cảm thấy trái tim mình đang khóc, vì đúng tâm trạng mình quá, thế là lại lọ mọ dậy lọc cọc gõ phím trong đêm khuya.
Tháng 7 của cô hồn đã đi qua ngày cuối cùng, với một vài chuyện có thể cho là xui, nhưng rồi cũng qua hết, hi vọng tháng sau có thể khá khẩm hơn.
Nhưng mùa mưa Sài Gòn có vẻ vẫn chưa dứt, nguyên ngày thứ 7 mà mưa dấm dẳng khôn nguôi. Tôi ước mưa thật lạnh, ước mùa đông hãy đến thật nhanh, để tôi có thể thấy lạnh rõ rệt hơn, để tôi có thể an tâm gặm nhấm nỗi cô đơn của mình một cách trọn vẹn, gặm nhấm sự buồn bã thất vọng một cách tròn trịa và có thể cuốn sạch mọi hi vọng mà đáng lẽ ra không nên hi vọng.
Tôi không thể ngờ trôi qua từng ấy thời gian, với tất cả những gì tôi đã cố gắng, nỗ lực, tất cả những gì có thể thể hiện, người ấy vẫn không có một chút lay động nào, vẫn vô tư hồn nhiên hỏi tôi, sao cứ đến thứ 7, chủ nhật nào cũng thấy Ngọc buồn buồn không hiểu vì sao, chẳng có gì đặc biệt, chẳng một tín hiệu nhỏ nhoi nào.
Tôi bắt đầu thích cái cảm giác "khóc một mình, yêu một mình, nhớ một mình thôi, đau một mình, bước một mình", để chờ một ngày "vô tình gió lướt quá, vô tình nắng rơi" và có ai đó "vô tình chạm vào tim tôi, vô tình bước vào đời tôi, vô tình nói yêu tôi".
Có lẽ nên vậy đi, từ ngày mai, tập sống lặng lẽ, bớt nhiệt tình, bớt mong ngóng chờ đợi, tốt cho tất cả mọi người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét