Hôm nay trời có vẻ ít nắng, dù mình được đi làm trễ hơn bình thường nửa tiếng. Sông Sài Gòn trôi lững lờ hơn và có cảm giác là đang ngấm ngầm tổ chức một cuộc cách mạng dưới lòng sông.
Lái xe chậm hơn bình thường một chút, gió tạt vào ngực, và mình ước là có một công việc không phải đi làm ngày thứ bảy.
Đến văn phòng còn dư được 7 phút để ăn một cách nỗ lực 1 gói xôi đậu đen nhão nhẹt, nhưng có còn hơn không. Người nấu xôi ngon ở góc đường ấy có lẽ không bao giờ xuất hiện nữa, trước tết thì mình nghĩ là bà cụ nghỉ sớm về quê ăn Tết, sau Tết thì nghĩ là bà cụ cố ăn Tết ở quê trễ, bây giờ thì mình không dám nghĩ nữa, chỉ biết là góc nhìn ấy của mình trở thành một khoảng trống, như bức tranh bị xóa mất một đối tượng.
Đến văn phòng bắt gặp 2 đứa bé con chị trưởng phòng thân thiết đang ngồi ăn bánh mỳ bên cạnh mẹ thật là ngon lành, tụi nó xinh đẹp, thông minh, láu lỉnh, thích nói chuyện và nhất là biết thương yêu mọi người. Một lần hiếm hoi mình nghĩ là những đứa trẻ như vậy cũng là một trong những mục tiêu của đời mình, chỉ cần có những đứa trẻ như vậy, mình đủ thấy hạnh phúc nhường nào, những đứa trẻ có lẽ chính là lẽ sống lớn nhất của bố mẹ chúng.
Bây giờ tụi nó đang ngồi vẽ những ngôi nhà...
Cam on nho! Chuc nho luon vui nghen!
Trả lờiXóa