Bận rộn quá, chạy cả ngày ngoài đường, giờ dồn lại cả đống bài của các anh chị, mà mệt đọc không nổi nữa.
Thứ 2 tuần tới mình sắp đi làm ở Vietin Thủ Thiêm. Cảm thấy nhiều niềm vui và cũng nhiều thách thức.
Vui vì môi trường ở chỗ mình làm cảm giác thông thoáng, sạch sẽ, đỡ hơn trung tâm, lại là một đô thị mới. Những tòa nhà đẹp ở đây gợi lên cho mình những ước mơ, ước mơ rõ ràng và có thể thực hiện được.
Gặp và nói chuyện với những người giỏi cảm thấy mở mang nhiều điều.
Giờ phải gánh vác cuộc sống của thêm 1 đứa em, giờ không còn mình mình ở Sài Gòn nữa, cảm thấy mình trách nhiệm nặng nề và thiêng liêng lắm. Lần đầu tiên mình biết được cảm giác, dù mình lo và bùn, nhưng không được thể hiện ra, vì nếu thể hiện ra sẽ làm em nó mất tinh thần, làm nó buồn, phải luôn luôn an ủi, tạo cho nó động lực.
Hôm nay đọc được câu này hay nên cũng ghi lại vô đây, đúng là con người mà sướng nhất vẫn là con người được học nghệ thuật, chứ không phải con người học để kiếm tiền. Thế hệ mình đang phải học để kiếm tiền, vậy đến thế hệ nào của con cháu mình sẽ có thể học nghệ thuật, mà không phải lo cơm áo gạo tiền. Câu nói thế này: «Tôi phải học chính trị và quân sự, để con tôi được thảnh thơi học toán
và triết. Con tôi phải học toán, triết, kinh tế, và các môn khoa học kỹ
thuật khác, để cháu tôi có quyền học các môn nghệ thuật»
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét