Mặc áo sơ mi tím, váy đen, giày đen: theo luật phong thủy, mình mạng mộc, do "thủy" sinh ra, nên phải mặc áo màu gần với nước, chỉ có điều ko hỉu sao màu của nước trong quan niệm phong thủy lại là tím và đen. Kết quả là có mỗi mình mặc áo tím, còn lại mặc áo trắng hết.
Đánh phấn và bôi son nhẹ nhẹ.
Đến sớm 15'. Vì có chút trục trặc, đến ngay sáng hôm PV mới sực nhớ ra là phải đem theo phiếu đăng kí dự tuyển nữa, đi làm lẹ lẹ, chỉ kịp nhai ổ bánh mỳ không lúc ngồi sau xe anh ấy.
Đáng lẽ phải đến sớm hơn nữa, vì có những đứa PV rất nhanh, và có những đứa bỏ thi, nên mình sẽ vào PV sớm hơn lịch dự kiến.
Vừa đến nơi được 3' thì đã bị gọi vào. Có 3 người trong tổ PV.
Bốc thăm để trả lời câu hỏi: Tại sao phải thẩm định giá trị của TSBD, nếu thẩm định 1 mảnh đất, thì phải thẩm định những vấn đề gì?
Sau đó họ hỏi mở rộng ra: so sánh trong thẩm định miếng đất đó nghĩa là như thế nào?
Ngân hàng và DN phải làm thủ tục gì khi nhận TSBD? Có thể cho vay chỉ dựa trên TSBD ko?
Nêu ý nghĩa của việc đăng kí GDBD? Làm thế nào để thẩm định phương án kinh doanh khả thi?
Câu hỏi ngoài: em có tham gia hoạt động ngoại khóa gì không? Trong các hoạt động đó thì em đóng vai trò gì, em có làm trưởng nhóm gì không? Trả lời: mùa hè xanh, chơi bóng bàn, dạy Tiếng Việt cho người nước ngoài, dịch thuật VB cho NHNN, em thường là người tham gia, và cổ vũ các bạn, còn vai trò trưởng nhóm em chủ yếu phát huy trong học tập, khi phải làm việc nhóm...Lúc này cảm thấy ngại ngại sao đó, cảm giác như mình đang khoe khoang.
Lúc đầu cầm tờ thăm, mình đọc là thấy hoảng hồn, vì chưa định hình được cách trả lời. Rồi lúc mình nói người ta là em xin phép trả lời câu hỏi. Nhưng mình lại khựng lại vì lại quên mất định nói gì, mắc cười ko chịu nổi. Yếu tố may mắn thật quan trọng, nếu không trúng những phần mình nắm vững thì mình cũng không trả lời được. Mà thăm thì rất nhiều.
Nói chung buổi PV này cảm thấy thỏa mãn rồi. Ngoại trừ 1 số điểm nhỏ: nói hơi nhanh, cái này là tật xấu rồi, khi mình đã biết thì mình cứ phun như đạn bắn, mình không tận dụng được cơ hội nào để trò chuyện với họ, toàn là họ hỏi rồi mình trả lời. Khi trả lời mình cũng ít cười, lâu lâu mới nhớ ra cười 1 cái.
Bây giờ thấy hơi trống trải 1 xíu. Lúc nào mình cũng vậy, mỗi khi trải qua 1 chuyện gì mình cho là quan trọng và mình đã làm tốt thì bỗng dưng thấy rất trống trải.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét