9h tối chủ nhật, Sài Gòn, phòng trọ nhiều đồ đạc, trời khô ráo và nóng vừa phải, có chút hanh.
Nãy cố ngủ vùi, trong cơn đói, trong buồn đau, nghĩ ra mấy câu thơ, nghe cũng hay lắm, mà không có máy, không ghi lại được, giờ bay biến đi đâu hết rồi.
Đời là gì
Sao cứ phải đi xa
Đời là gì
Sao cứ phải hoạch định
Và nghĩ dài lâu
Đời là gì
Sao cứ phải cố
Tình là gì
Hai tâm hồn
Với hai thể xác
Có gì cao xa
Mà phải ước vọng
Chuyện nhỏ nhặt
Mà sao ta cứ phải đau
Giấc mộng dài
Cố sống cho hết
Gió thổi mây bay
Cho trở về cát bụi
Còn phải mộng mị
Bao nhiêu lần nữa...
Cảm thấy ghét
Cảm thấy chán
Cảm thấy chả còn gì
Chỉ thấy nợ nần
Trả mãi không hết
Không thoát ra được
Chỉ mong một ngày
Có thể đi xa
Cho quên hết
Cho khuất mắt
Cho sạch sẽ tâm hồn
PS: ngày 3/11, tango argentina, điện thoại, hình nền, áo đen, áo hoa và nỗi đau đã cũ, nhưng cảm giác đau cứ như luôn còn mới.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét