Mưa rào rào, từ dưới mái hiên cơ quan bảo hiểm xã hội quận 2, lối
kiến trúc cũ kỹ quen thuộc ngày xưa của nhà cấp 4 sơn vàng với bậc tam
cấp trước hiên, khoảnh sân rộng và những dàn bầu bí hoặc bụi cây ớt
chếch hai bên sân, rặng cây trúc đu đưa trong gió và mưa, khiến mình nhớ
ngày xưa, lại là cái ngày xưa không có cốt truyện rõ ràng, tất cả chỉ
là cảm giác mơ hồ, thậm chí cái ngày xưa ấy được cấu hình bởi những
tưởng tượng khi đọc những bài thơ câu chuyện hồi cấp 1 cấp 2, chứ chưa
hẳn là tuổi thơ của mình có những cảnh ấy. Đơn giản là vì mình hay tưởng
tượng, và nhớ về ngày xưa, lại nhớ về những tưởng tượng đó, như kiểu ảo
ảnh chồng lên ảo ảnh.
Hôm nay mưa hết nhanh, về đến
ngân hàng lại vù chở cô bạn qua ngân hàng nhà nước. Trên đường đi, mưa
còn vài giọt loạc choạc rồi dứt hẳn. Thật may là mưa đã dứt lúc 5h kém,
vẫn còn kịp thời gian để mặt trời chiếu rọi những dải nắng cuối cùng.
Nắng hoàng hôn đẹp lạ, không ngập ngụa và dư thừa như nắng sớm nay, là
bởi mây vừa tan ra, dạt theo những con gió, khiến nắng chiếu thành những
dải thẳng tắp qua những tòa nhà của thành phố, chiếu thẳng vào mặt sáng
chóa rồi lại tắt vì xe chạy vào những con đường nhỏ. Những tòa nhà bằng
kính sáng lấp lánh, dòng sông trông cũng sáng và chảy có vẻ đầy nhiệt
huyết, chạy xe trên cầu Thủ Thiêm thấy rõ những tầng mây khác nhau đang
trôi, tầng mây thấp thì xám và nhỏ, tầng mây cao và xa thì xanh thẫm mở
ra không gian vô tận như đại dương. Nhìn xuống nền cầu, thấy cái bóng
xe mình, thấy cái bóng 2 đứa, một lùm xùm trong áo mưa, một nhỏ bé ngồi
vắt vẻo một bên, cả hai đều im lặng, liệu bạn mình có đang nghĩ về vẻ
đẹp hoàng hôn chiều nay???
Rồi mình lại nghĩ về những vẻ
đẹp ngoạn mục thường thấy trên các page du lịch rộ lên gần đây, những vẻ
đẹp ấy đôi lúc khiến mình thấy xa lạ, sợ hãi vì nó quá kỳ vĩ, huyền ảo,
thậm chí là chông chênh như những giấc mơ. Và mình nghĩ rằng, đôi khi
cái đẹp cũng dễ bắt gặp lắm, trong đời sống hằng ngày. Đến cả những tòa
nhà dở dang, những trụ điện hay trạm biến thế hình con khủng long mình
cũng thấy đẹp sau cơn mưa, cảm nhận rõ là thành phố này vẫn đang lớn lên
và trỗi dậy từng ngày. Dẫu đằng sau xã hội này, mình biết chắc có nhiều
điều kinh khủng và cướp bóc vẫn đang diễn ra có hệ thống, tinh vi và
mang những bộ mặt đẹp, nhưng mình tin luôn có người tốt, luôn có những
tấm lòng, có những trí tuệ đẹp luôn khát khao tìm thấy ý nghĩa cuộc sống
này từ những điều bình dị, và cũng có những người cứ âm thầm lặng lẽ từ
ngày này qua ngày khác làm tròn bổn phận của mình một cách ngoan ngoãn
mà không bao giờ thắc mắc đam mê hay bất kỳ điều gì tương tự như cô bạn
mình, không than vãn, cầu cạnh hay phàn nàn bất kỳ điều gì và tuân thủ
các nguyên tắc kế toán như thể đó là giá trị sống. Bất giác thấy người
bố choàng tay ra sau lưng kéo tay con trai ôm chặt mình, mình thấy thèm
một gia đình. Nhưng mình còn mong muốn điều đó cho cô bạn mình hơn cả
mình nữa, mình tin chắc Q sẽ gặp một người tuyệt vời và có tình yêu ấm
áp dịu hiền còn hơn cả nắng sớm, vì Q xứng đáng những điều tốt đẹp nhất
đó, đến một cách tự nhiên nhẹ nhàng như chính con người của bạn ấy. Còn
mình thì, nếu điều đó không xảy ra với mình, mình cũng bằng lòng, vì
cuộc sống này, mình thấy đã trải nghiệm khá nhiều thú vị rồi, từ đau khổ
cho đến hạnh phúc, mình đã trải nghiệm nhiều cung bậc và màu sắc, mình
đã học nhảy, học đàn, mình đã được gặp bà và học nấu những món ăn tinh
tế, được đọc những cuốn sách có tư tưởng tiến bộ tuyệt vời, và mình có
thể cảm nhận những cái đẹp ở con người, ở tự nhiên, cũng đã có người đã
từng yêu mình tha thiết, xem mình là tất cả cuộc sống của người đó, là
tương lai, là hạnh phúc, là hi vọng, cũng có người mà mình lại dành cho
người đó tất cả tình yêu ngây dại và chối từ bất cứ thể loại lí trí nào,
đến nỗi bỏ cả lòng tự trọng và dai dẳng đến vật vã. Tất cả đã quá đủ
đầy, đúng vậy, mình đã quá giàu có và sung sướng. Còn bạn thì sao, bạn
có đang hạnh phúc và mỉm cười ngay hôm nay, tất cả chỉ như là sự lựa
chọn tắt đèn hay bật đèn mà thôi!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét