8 tháng 5, 2013

Một sáng sớm tháng Năm

Ngài Munindra đã nói hãy sống với hiện tại, với chánh niệm, trọn vẹn với ngay phút giây này, hơi thở này, thân thể này và tất cả những gì xảy ra ngay trước mắt. Nhưng việc gọi linh hồn của mình về, ép mình vào từng hơi thở, từng sự khó chịu trong bụng, trong óc, và ở những thớ vai có cảm giác bị trúng gió không dễ dàng chút nào. Làm đi làm lại việc ấy đến phát chán chê, đôi lúc tôi thích để trí nghĩ mình chạy lang thang, dù tôi biết, lại khổ thôi.
Việc gọi linh hồn của mình về trong một giấc ngủ càng trở nên khó khăn và không thể kiểm soát được. Giấc ngủ ngắn ngủi và nóng bức, bị phá tan đầu tiên là nhờ chị Anh, rồi đến Trọng và Bích Trang. Từng câu chuyện, từng chi tiết nhỏ về những con người ấy đi vào não tôi một cách dễ dàng và cắm sâu đau đớn như những cái gai nhọn. Nhìn lại toàn bộ hành động và tư tưởng của mình trong chuyện tình cảm, tôi thấy mình ngu ngốc một cách điên dại, nhưng có lẽ nỗi đau mà tôi phải gánh chịu không bằng một chút nhưng gì tôi để lại trong lòng người cũ. Khi tôi tỉnh trí một chút, tôi thấy mình độc ác khi đến giờ này vẫn còn nhắn tin hỏi thăm người cũ nhưng tôi không kiềm được khi tôi thấy hình như đêm qua người ấy có vào đọc blog tôi. Đôi lúc, tôi tự hỏi, có thể cứu vãn được chăng? Rồi tôi tự trả lời, hình như là không được, chúng tôi sẽ giẫm lên những vết xe đổ một lần nữa, vì chúng tôi hiểu nhau quá rõ.
Tình yêu phức tạp và đau khổ vô cùng. Theo tôi, thì người ta chỉ hạnh phúc nếu người ta yêu nhau khoảng từ 1-2 năm sau đó người ta cưới. Vừa đủ để tình cảm phát triển và đi đến một đoạn mới là có gia đình, rồi những biến đổi do việc sống chung và có em bé sẽ làm cuộc sống sinh động, tất nhiên đó là điều kiện cần. Ý tôi là, nếu cho một mẫu số chung rằng tình yêu để 2 người đến với nhau đều tốt đẹp và chân chính, thì việc yêu quá lâu luôn gây ra những đau khổ dằn vặt không đáng có. Gần đây, tôi thấy em gái tôi đi chơi nhiều hơn, tôi nghĩ là nó sắp có người yêu rồi và tôi biết kết cục tốt đẹp có xác suất quá thấp. Và tôi bắt đầu suy nghĩ, là một bậc phụ huynh, thì ta sẽ nói gì, ngăn cấm là điều không thể, nói trước cho biết kết quả ư, điều đó nghe nực cười làm sao ấy. Vừa mới nghĩ ra một câu đại loại thế này “Nếu lúc nào cậu cần lời khuyên của tớ trong những chuyện như vậy, thì cứ nói nhé, tớ nghĩ dù sao tớ cũng đã từng là sinh viên.”
Có hai suy nghĩ vớ vẩn như thế này, nhân lúc chả còn gì để viết:
1/ Bạn nghĩ gì về tiếng chó cắn ma giữa đêm khuya?
2/ Bạn có từng nghĩ như thế này trước khi đọc một tin nhắn: bạn sẽ tự tưởng tượng ra tất cả các trường hợp (bao gồm người nhắn tin và nội dung tin nhắn), và rồi bạn bật cười sung sướng khi tất cả những điều bạn phán đoán đều không phải. Có những người chả bao giờ gặp, chả mấy khi nói chuyện, nhưng cứ hễ việc gì liên quan đến hiểu biết của ta, hoặc một việc giản đơn mà ta có thể giúp được, thì người ấy lại nhắn, khiến ta ấm lòng biết bao, như thể sợi dây nối kết luôn còn đó, bền vững và hiện hữu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét