17 tháng 5, 2013

Một mảnh đêm khuya

Dạo này ghét mình nhất những lúc mình nhớ người, mình bi luỵ, mình nằm vật vã, mình chờ đợi, mình thèm một tin nhắn, một cuộc gọi, …
Dạo này thích mình nhất những lúc mình cảm thấy tự do tự tại, kiểu như là thưởng thức một bài hát như thế này http://mp3.zing.vn/bai-hat/L-enfance-Dong-Lan/ZW666WZU.html giữa đêm khuya, thích mình nhất những lúc có thể ăn uống cái gì đó thật ngon bổ rẻ, những lúc chạy xe đạp qua những phố Mạc Đĩnh Chi hay Trần Cao Vân vì nhiều cây, những lúc tưởng tượng được vài năm sau mình sẽ như thế nào, chuyện đó mỗi lúc một rõ ràng rồi, không còn quá mơ hồ như trước đây.
Mình định chạy sang Tumblr một chút, vì đôi khi những mẩu viết của mình lủn củn quá, nhưng mà bắt đầu cái gì mới cũng phức tạp quá, thôi thì cứ viết ở đây, ra chốn thị phi chỉ thêm mệt. Thú thực là mình rất thích phong cách tự do tự tại của bạn Giacatxonxon bên Tumblr, hihi.
Mình có một thắc mắc to lớn là, làm thế nào người ta có thể viết truyện ngắn nhỉ, ý là làm sao đẩy những mẩu vụn nhỏ cảm xúc hằng ngày lên đến đỉnh điểm thành môt cái gì đấy vừa chân thực nhưng lại chạm vào những gì sâu thẳm nhất trong tâm hồn con người…
Và cuối cùng là đây:

Anh, từ từ sẽ trở thành kỷ niệm
Kỷ niệm nhẹ nhàng
Và lãng đãng nhất
Mà em từng có
Một lần nắm tay duy nhất
Và chẳng bao giờ ôm
Nói thật nhiều
Mà chẳng bao giờ
Nói yêu hay là nhớ
Có lẽ
Ta đã đợi nhau thật nhiều
Hay chỉ mình em chờ…?
Anh ở đó
Nghiêm nghị và chỉn chu
Đôi khi vớ vẩn
Vì yêu một cô bé
Em nghĩ mình
Đã hiểu anh rất nhiều
Em tưởng anh
Là tượng đài rực rỡ
Thế rồi
Thì ra mình hiểu sai
Mọi thứ đã trở thành vụn vỡ
Nhưng lỡ yêu rồi
Làm sao chắp vá
Những mẩu cảm xúc
Bay lên trời
Xoà ra trước mặt
Lẫn trong từng con chữ
Trên quần áo
Và nhất là trong trí nhớ

Mong anh
Đừng yêu em cũng được
Nhưng hãy luôn ngắm nhìn cảm xúc
Để trái tim tự nói lời của nó
Xin anh thôi
Hãy thôi dừng phán xét
Thôi giữ cho mình
Lòng tự trọng thảm thương
Những thứ ấy,
Thực ra đã chết trong anh
Tự bao giờ
Bởi tình yêu
Anh đã ngại ngần cho

Thì thôi anh nhé
Em đành
Im ắng mãi
Sẽ là hạt cát
Đã từng rơi
Nơi khoé mắt anh
Chẳng biết
Có chăng
Làm anh rơi lệ
Sợ rằng
Hạt cát đi rồi
Anh mới lau mắt
Mở mắt tỉnh cơn
Cát đã theo làn gió…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét