4 tháng 7, 2010

Vẩn vơ

Vốn là người yêu văn, nhưng đọc chả bao nhiêu, viết thì càng hiếm, mà viết cũng không ra sao.
Chỉ có điều trái tim dễ thổn thức, dễ cảm, đọc đến đâu, cảm đến đây, không biết có ích lợi gì không.
Nhưng dễ cảm quá, khó sống với người ta, khó chấp nhận cái cách cư xử ghê gớm, khó chấp nhận lối sống hời hợt và chạy đua theo những thú vui thời thượng, những mô tuyps (thắc mắc là tại sao các bác làm phần mềm gõ tiếng Việt lại nghĩ rằng không có từ này trong Tiếng Việt, hay trùm chính tả như mình lại viết sai nhỉ) đang được bàn tán của lũ trẻ ở nhà này.
Thấy chị Tư văn của chị sao ngồn ngộn quá, làm mình muốn viết mà cứ lần lữa mãi, vì mình đọc văn người ta mình thấu hiểu, mình cảm nhưng viết thì mình cảm thấy lúc nào cũng rụng rời như nhai khoai sống (dù chưa nhai khoai sống bao giờ)
Cho đến khi mình nghe album Fly me to Polaris (mời các bác nghe thử trên woim.net) thì mình buộc phải viết, vì dường như nó cùng nhịp điệu với cảm xúc của mình, như xoa dịu, dù chỉ là viết những thứ vẩn vơ.
Lúc nãy gặp anh được 1 chút, mình kể với anh mình bị ghiền truyện ngắn, chẳng qua là vì tình cờ đọc thấy 1 truyện ngắn 1200 chữ trên tuổi trẻ cũng hay hay, dù rất ít tính văn chương so với những gì mình vừa đọc, thì mình tìm đọc luôn tù tì cả những truyện trước đó. Anh bảo sao em toàn ghiền những thứ tốt vậy, cái đó sẽ giúp em ngôn từ phong phú, diễn đạt hay. Mình nói "nhưng đôi khi như vậy là em sống xa rời thực tế quá, lúc nào cũng nhìn cuộc đời bằng lăng kính của tính nhân đạo và nhân văn quá mức, em không chịu thực tế và chấp nhận".
Mà anh buồn cười lắm, cứ khi nào mình lơ anh một chút là anh nhận ra ngay à, anh bảo "bà này sao ghét tui dữ vậy", mình cười cười hỏi "sao anh biết hay vậy", anh nói "thì tui nhìn là tui biết hà" (có phải nguyên văn là vậy không anh), kì thực là trong lòng mình vẫn đang ngổn ngang chuyện nghề nghiệp. mà mình ngại chia sẻ với ai (thực ra là chia sẻ bao nhiêu lần rồi, anh cũng dạy dỗ mình bao nhiêu lần rồi, vậy mà mình vẫn cứ rối nên sợ anh la, anh buồn và lo theo mình nên mình chả dám nói nữa).
Biết vậy thì cứ biết vậy, biết cái điều mà mọi người đều biết, nhưng mình sợ mình không đủ sức giữ cho được những hoài bão mơ mộng của cách đây vài năm, của ngày hôm nay, sợ cuộc đời trôi qua bình thản như bản nhạc đang nghe, ở phố núi. Mình không muốn vậy tý nào. Nhưng vẫn hoài nghi lắm tương lai thế nào, chắc cũng đầy ngoạn mục đây.
Vì mình yêu anh, mà nhà anh thì nghèo và cũng ko có thế thào gì cả, mẹ mình thì không muốn vậy đâu, dù mẹ không nói nhưng mình hiểu. Cho nên chỉ khi nào anh và mình có vị trí nào đó thì mình mới dám nói. Còn nếu chỉ tàng tàng thì mình cứ ở vậy thôi. Cả hai hướng đó đều có những thăng trầm nhất định, gọi là ngoạn mục, vì một là anh sẽ làm giàu được, hai là mình ở vậy, hì hì. Nói về tình yêu lại thấy vừa đúng vừa mắc cười cái câu của Già trong truyện của chị Tư, đại loại là những người mà cứ đến thăm nhau thường xuyên hoặc cứ viết thư cho nhau thì chẳng qua là sợ tình dễ nhạt nhòa, còn nếu đã yêu thì không làm gì mà cũng biết là còn yêu nhau, trích lại là thế này "Viết thơ cho nhau và tìm thăm nhau là việc làm của những kẻ yêu nhau quá ít còn đang sợ hãi chuyện quên nhau. Tình yêu của tôi không hời hợt thế". hay quá ha!



3 nhận xét:

  1. ko có nút like nhỉ:D hehe.. đọc xong blog này thấy ngọc đáng iu vô cùng :D

    Trả lờiXóa
  2. cái câu trích dẫn hay thật. N có vẻ thic gọi những đứa chung nhà là "lũ trẻ nhà này" nhỉ, cứ như là N lớn tuổi, già dặn và cao cơ hơn tụi nó ấy, hê hê.

    Trả lờiXóa
  3. em làm anh lại có thêm movation

    Trả lờiXóa