18 tháng 6, 2022

18.06.22

 23:18

Nguyên một cái đầu đè nặng nhưng tôi chẳng biết làm gì để tháo gỡ khối đá đó trong đầu mình, có lẽ việc làm tốt nhất là hít thở và nằm đợi cơn buồn ngủ tới, ngày mai hi vọng có điều gì đó có thể làm nó tươi mới trở lại. Tôi thấy mệt, nản và như ngày càng sa đọa, đi vào những hố thẳm, như thể có lẽ ta cuối cùng cũng phải thừa nhận rằng mình là một người kém cỏi, và mình không đủ sức mạnh hay năng lực để thoát khỏi chuyện đó. Dù là làm mẹ hay làm công việc chuyên môn của mình, tôi thấy mình cứ tệ đi tệ mãi, và như thế tôi cũng chẳng có lí do gì để đáng được yêu thương. Tôi thấy mệt mỏi và đờ đần thật sự. Lúc đó là 6h tối, tôi cần tắm cho con và cần nấu cơm, nhà cửa rất bề bộn, tôi căng ra nỗ lực làm cho xong đồng thời trong khi đó phải quản lý con, nhắc nhở - khuyên bảo - giải thích cho những hành động dở ương của tuổi lên ba. Tôi cố không quát mắng hay la hét với nó, nhưng điều đó chỉ khiến tích tụ thêm những lằn khói độc vào trong lồng ngực tôi chờ lúc bùng nổ. Tối về tôi nói chuyện với chồng, anh ấy bảo rằng cứ mặc kệ nó, miễn nó vui là được, tại sao cái chuyện mặc kệ này lại khó kinh khủng, Việc tôi không thể viết thêm được gì nữa cũng giống như trạng thái của cái đầu tôi lúc này, vô cùng căng thẳng nặng nề nhưng không biết làm gì với nó nữa. Tôi đành kết thúc một ngày ở đây.

23:42

Vì ngày mai có lịch dạy mà cả ngày lại phải trông Mít nên tôi cần soạn bài một chút thay vì đi ngủ ngay, và lạ thay khi tôi soạn bài, đầu óc tôi tập trung vào bài học đó khiến tôi gần như quên đi cơn khó chịu của mình. Trong bài học có đoạn, không có Internet thì mình sẽ làm gì. Thật ra lí do tôi lãng phí thời gian nhiều vào Internet là vì tôi quá bận và mệt, và khi bận mệt thì tôi sẽ tìm cách giải trí, và thức ăn nhanh cho não lúc này là Facebook hoặc Netflix, cái gì đó gợi sự tò mò háo hức và vui thú ngay lập tức, nhưng càng xem lại càng nghiện và mất thời gian, nhưng não lại không khỏe hơn mà chỉ càng thêm mệt đi nhanh. Thế thì, lúc mệt vì công việc, tôi nghĩ mình nên chuyển sang một số hoạt động sau đây để tái tạo (đừng tự nhủ rằng việc đó chỉ nên làm khi rảnh, mà cần làm việc đó vì nó giúp mình tái tạo khi mình đang bận và mệt):

- 15 phút tập yoga.

- 15 phút đọc 1 cuốn sách.

- 15 phút làm một xác chết.

- 15 phút làm việc nhà.

- 15 phút đi bộ ra đường và nhìn ngắm mọi thứ rồi quay ngược trở về nhà.

- 15 phút vẽ vớ vẩn và nghịch màu.

- 15 phút soạn những công thức nấu ăn để dán sẵn ở bếp.

- 15 phút viết linh tinh

00:07

Một số việc mình định làm trong thời gian sắp tới:

- Đọc sách parenting 1 cách tập trung hơn.

- Học tiếng Trung.

- Dành tiền mua violin.

- Đặt mục tiêu viết bài về phương pháp học tiếng. 

27 tháng 5, 2022

Tối mưa 27/05

 Đôi lúc tôi mơ hồ thấy một ý nghĩa nào đó của cuộc sống đang bị che mờ đi mà tôi chưa làm sao nhìn thấy rõ tường tận, có điều gì đó sai sai và bức bối. Nếu tôi không làm theo lí trí, tôi sẽ rất mệt và bệ rạc, vì những áp lực và khó khăn xảy ra do sự thiếu lí trí đó, nếu tôi làm theo lí trí, cuộc sống lại càng trở nên tầm thường theo một kiểu gì đó. Tôi kiệt sức và lục tìm vớ vẩn trên mạng, không đầu không cuối, hi vọng nhỡ đâu tôi vô tình nắm bắt được điều gì đó quan trọng. 

Này Long, ông đang ở đâu, sau dịch Covid vẫn khỏe chứ? Tôi nghĩ đến ông là vì vừa đọc xong bài anh Nhị Linh viết về Linda và về Nam Định, quê bố tôi và tôi ở Nam Định. Nơi đó thật sự đặc biệt với tôi, dù tôi mới đến đó hai lần loáng thoáng và qua một vài bức ảnh. Hình như chúng ta lưu giữ trong máu của mình ký ức về nơi đó, tức là nếu mình có dòng máu thuộc về nơi đó, ta có ký ức về nó.

Tôi ước gì tôi có thể bỏ quách, bỏ tất cả việc dạy đi để toàn tâm chơi với con, bên cạnh con, để con được thỏa mãn tối đa như con muốn, không có sự thỏa thuận hay trả giá nào cả, toàn tâm toàn ý. Có lẽ hết tháng học phí tôi sẽ dừng hết mọi lớp, không lí do, không cảm thấy tội lỗi, coi như duyên của tôi với các bạn học viên đã hết, tôi không thể gánh lên mình việc học của các bạn khi con tôi đang cảm thấy thiếu thốn. Tôi không làm nổi nữa. Tôi muốn ngủ sớm, hoặc đôi khi nếu tỉnh táo có thể ngồi đọc một quyển sách, có lẽ hạnh phúc của con tôi lúc đó sẽ nhân lên gấp bội bội lần. Còn gì hơn như thế nhỉ, cảm ơn blog, cảm ơn anh Nhị Linh, cảm ơn Long và tất cả. Nhờ có tất cả mọi người, không hiểu sao tôi rút cuộc lại bắt đầu viết ra những dòng này, ở đây, và rồi giải pháp hiển lộ ngay khi tôi đang viết chứ không phải tôi đã lập dàn bàn trong đầu là tôi định viết như thế. 


31 tháng 7, 2021

Thương

 21h35

Lâu lắm rồi mới được một hôm con ngủ say và mình ra khỏi giường con đâu đó lúc 9h10 phút, tất nhiên là sau một chặp khá lười biếng đấu tranh ngủ luôn hay là dậy. Đây là kết quả của một ngày mình tìm mọi cách để con thực hiện các nhiệm vụ như ăn, tắm, đánh răng một cách gọn lẹ sớm sủa không dây dưa. Là kết quả của một ngày làm người mẹ result-oriented, tức là chỉ chăm chăm vào kết quả, làm sao cho nhanh gọn nhất có thể, xong việc, con mau đi ngủ và mẹ mau được giải phóng. Nhưng sau rốt mình cảm thấy đầu mình căng như dây đàn, và chắc hẳn có rất nhiều lúc con không được vui. Có lúc con cứ bá cổ mình đòi mình cõng, nhưng mình nhất định giả vờ đau để khỏi phải cõng và chỉ chăm chăm thuyết phục nó đánh răng để mình xong nhiệm vụ đó. Mình thực sự ích kỷ và độc ác lắm, mình xem cái chuyện có con và nuôi con này như cầm tù đối với mình, mất hết tất cả tự do vĩnh viễn. Ngày hôm nay lúc con ngủ trưa mình ghi ra hết những ước muốn của cá nhân mình, những ước muốn mà vì việc có con mình không thể làm được. Mình thấy thương chính bản thân mình nhưng cũng ghét cay ghét đắng vì mình có quá nhiều sở thích và ước muốn, quá nhiều sự yêu bản thân, quá nhiều sự thèm muốn hưởng thụ, mình ghét bản thân mình vì mình không thể làm người mẹ một cách tự nhiên và chan chứa tình yêu con vô bờ bến, hi sinh tất cả vì con trong sự vui vẻ hạnh phúc, mình hằn học cuộc đời vì mình đã không hình dung được trước sự có con tức là như thế nào và rằng người ta hoàn toàn có thể lựa chọn có hay là không có con. Nhiều lần mình tự dặn dò bản thân, hãy chấp nhận, hãy chấp nhận, công việc của mình là chấp nhận hoàn cảnh và biến tấu mọi thứ từ những cái được cho, chứ đừng dằn vặt ngúng nguẩy và đau khổ nữa, nhưng rồi mình lại quên mất, lại đau khổ. 

Mình thật sự không biết làm sao để vui vẻ chấp nhận cái khổ, làm sao để chơi với con vui, làm sao để vui vẻ chấp nhận rằng có nhiều lúc ý muốn của con khác với ý muốn của mình, và con cần được chiều chuộng bồng bế chơi đùa và đáp ứng. 

Nhiều lúc mình vờ vịt đối thoại nghe như có vẻ là công bằng với con dù sâu thẳm bên trong mình biết rõ mình sai và độc ác, mình hiểu rõ vì sao tại khoảnh khắc đó con lại khóc, lại tức tưởi và vỡ òa, dù người ngoài nhìn vào lại cứ tưởng là do con không ngoan. Không, trọn vẹn ý nghĩa của những giọt nước mắt đó chỉ đơn thuần là một người mẹ độc ác mà thôi. 

Con xứng đáng được vui nhiều hơn, được chiều chuộng, vui vẻ và yêu thương nhiều hơn. 

Xin số phận tha thứ cho chúng con, xin cuộc đời cho con đủ mạnh mẽ để làm lại và làm tốt hơn, xin cuộc đời cho trái tim con dịu hiền và ngập tràn tình thương, xin chính tôi hãy buông xuống thật nhiều điều mong muốn.

21h50